-->

Có Một Ngày Nắng Hạ

Nhật im lặng rất lâu. Và cứ thế ôm chặt Hạ, như thể khi anh buông tay ra, cô sẽ tan biến theo cát bụi ngoài kia vậy... 1. Cô gái nhỏ mang th...

Nhật im lặng rất lâu. Và cứ thế ôm chặt Hạ, như thể khi anh buông tay ra, cô sẽ tan biến theo cát bụi ngoài kia vậy...

1. Cô gái nhỏ mang theo những nhọc nhằn mùa cũ

Hạ lao đi với chiếc vé máy bay trong tay, vai đeo chiếc túi màu nâu đã bạc màu. Chẳng ai đưa tiễn, cũng chẳng ai nói lời chia tay trong nước mắt. Chỉ có dòng người xô bồ, chen lấn nhau trong sân bay. Và những nhọc nhằn mùa cũ.

Sài Gòn dần xa bên ô cửa sổ nhỏ trên máy bay để thay vào đó là thành phố Đà Nẵng đẹp không tả nổi. Những cây cầu, những căn nhà cao tầng, những dòng sông và lấp ló. Sau chân Trời là những dãy núi trập trùng. Hạ mỉm cười, nụ cười đầu tiên trong suốt chuyến bay, dường như không hề phí để chọn Đà Nẵng là điểm đến trong mùa Hè năm nay. 

2. Đà Nẵng, rồi nắng sẽ hong khô tất cả

Chiếc xe 30 chỗ màu xanh đón Hạ ở ngoài. Ngay cửa chính chiếc xe là một chàng trai dáng người cao to, gương mặt điển trai, mỉm cười với từng người trong đoàn đang từ từ bước lên xe. Anh cũng nhìn Hạ, gật đầu mỉm cười. Nhưng khác với những người khác, cô chỉ gật đầu chào lại mà không hề mỉm cười. Mắt cô xa xăm về một miền xa xôi nào đó với một nỗi buồn không ai biết rõ tên.

Tiếng điện thoại Hạ vang lên, là tin nhắn của Yên: “Hôm nay cậu cứ đi theo đoàn đến Bà Nà đi, rồi chiều đi bán đảo Sơn Trà và tắm biển Mỹ Khê. Khi nào về khách sạn thì gọi cho tớ, tớ đến đón. Có một người bạn mà tớ rất muốn giới thiệu cho cậu”. Hạ loay hoay reply tin nhắn, không quan tâm đến chàng hướng dẫn viên điển trai đang nhìn cô với chiếc míc-rô trên tay giới thiệu bản thân và lịch trình ngày hôm nay.

Đà Nẵng chào đón khách du lịch bằng cái tiết trời nắng nóng đặc trưng của miền Trung. Rồi có lẽ từ đó mà sinh ra những con người với nước da ngăm ngăm đen, dáng người nhỏ nhắn, nhưng nụ cười với hàm răng trắng duyên dáng và tấm chân tình tới những người khách đến Đà Nẵng thì không một ai ở vùng miền khác sánh được.

Bà Nà ngược lại hoàn toàn với Đà Nẵng. Một ngày của Bà Nà có tới 4 mùa: buổi sáng mùa Xuân, buổi trưa mùa Hạ, buổi chiều mùa Thu và buổi tối mùa Đông. Có lẽ vì thế mà Bà Nà được ví như mùa Xuân thứ 2 của nước Pháp, hay đường lên tiên cảnh. Hơn hết, phía trên cùng của Bà Nà còn là một khu vui chơi gồm 3 tầng đầy đủ các trò chơi từ cảm giác mạnh đến cảm - giác - nhẹ, và một lối kiến trúc của Pháp như một tòa lâu đài cổ kính.

_ Em có cần thợ chụp ảnh miễn phí không? – Giọng chàng hướng dẫn viên trẻ tuổi vang lên cạnh bên Hạ khi cô đang loay hoay tự chụp hình.

Có một chút bất ngờ, Hạ nhìn chàng hướng dẫn viên 2 giây rồi gật đầu mỉm cười.

[…]

_ Cậu ngồi xuống đi, loay hoay kiếm ai thế?

_ Chẳng phải cậu bảo giới thiệu cho tớ người bạn nào à?

_ Ừ đúng thế. Nhưng người đó bảo có chuyện bận, tí mới tới được.

_ Ừ thôi được rồi.

_ Người tớ muốn giới thiệu là một chàng trai cao to, gương mặt hoàn hảo, tính tình rất tốt đấy nhé! – Yên nói với giọng điệu bí hiểm.

_ Thế hóa ra là người ý của cậu à?

_ No no. Tớ muốn giới thiệu với cậu là muốn…

_ Thôi, tớ không thích những người có cái mác hào nhoáng còn bên trong thì chẳng ra cái gì.

_ Không. Người này bên trong lẫn bên ngoài đều tốt, rất chuẩn!

Hạ im lặng, nhìn ra bờ sông Hàn thơ mộng đang trôi êm đềm. Có một miền xa xôi nào đó vẫn nguyên vẹn trong đôi mắt cô. Và cả những nhọc nhằn hằn vết trên con tim cô gái nhỏ.

_ Tớ biết cậu vẫn còn nhớ đến Phong. Cậu đến Đà Nẵng để trốn tránh những nỗi đau cậu đang phải chịu đựng…

_ Không phải là trốn tránh, mà chỉ là tớ muốn có một khoảng lặng, để chắc rằng mình đã ĐỦ mạnh mẽ đối diện với những thứ không muốn đối diện.

_ Nếu thế thì cậu phải cười nhiều hơn, sống cho bản thân mình hơn, dẫu trong lòng có đau đi chăng nữa. Rồi thì cậu sẽ thấy, Nắng Đà Nẵng gay gắt thế này, nhưng dư sức hong khô đi những cơn Mưa rào trong tim cậu. 

Khi Hạ chuẩn bị mở miệng nói điều gì đó thì đã thấy nụ cười rực rỡ nở trên môi Yên. Yên đi về phía sau lưng cô, và đằng sau có thêm một chàng trai khác. Cao to, gương mặt hoàn hảo, đúng chất giọng người Đà Nẵng.

_ Đây, người tớ muốn giới thiệu. Cao to, đẹp trai, tính tình vô cùng tốt. Chỉ là đôi lúc khá vô tình đến vô duyên. Tên Nhật, 23 tuổi, nghề nghiệp hướng dẫn viên du lịch… - Yên im bặt khi trông thấy đôi mắt cả 2 người còn lại tròn xoe ánh lên sự ngạc nhiên – đừng nói… 2 người quen nhau rồi nhé!

_ Đúng như cậu nói đấy. Anh ấy là hướng dẫn viên du lịch của đoàn tớ đi. Sáng nay còn làm thợ chụp ảnh miễn phí cho tớ nữa. 

_ Thế thì quá tốt rồi. Thôi thôi cả 2 ngồi xuống đi. Đừng có mà tròn xoe mắt nhìn nhau mãi thế.

Nhật nhìn đăm đăm Hạ, ngỡ mình đang nằm mơ. Hóa ra cô gái mình vẫn luôn quan tâm và chú ý đến ngay lần đầu tiên lại là người bạn thân của Yên muốn giới thiệu cho anh.

_ Hóa ra anh ấy là anh kết nghĩa của cậu à ? – Hạ buông một câu thản nhiên, đúng chất tính cách hờ hững với mọi chuyện của cô.

_ Ừ. Tớ gặp anh Nhật trong một Summer Party năm trước. Rồi nói chuyện vớ vẩn đâm ra thân khi nào không biết. Anh Nhật tính tốt lắm đấy, mặc dù trông cái mặt anh ý lạnh như tiền.

_ Đừng PR cho anh, anh không có tiền lẻ cho em đâu Yên ơi!

_ Eo, em mà thèm mấy cái tờ tiền lẻ của anh à? – Yên lườm Nhật nhưng trên môi là nụ cười gian – em đang cố trải cho anh con đường thuận lợi để… 

Yên bỏ lửng câu nói ở đấy khi trông thấy Hạ như cánh chim ở phương trời xa xôi nào vừa lạc bầy bay đến đây. Yên thở dài, thừa hiểu Hạ vẫn còn hoang mang, loay hoay với những mảnh kí ức vụn vỡ từ tình yêu với Phong suốt 3 năm, mặc dù vẻ bề ngoài của Hạ rất mạnh mẽ.

_ Sáng mai cậu đi leo núi ở Ngũ Hành Sơn à? Thế chiều có lịch trình chưa?

_ Ừ, sáng mai đi Ngũ Hành Sơn. Còn chiều mai à… Tớ cũng chẳng nhớ nữa… - Hạ cau mày suy nghĩ.

_ Chiều mai được tự do nghỉ ngơi, mua sắm. Chỉ có tối mai là đoàn sẽ đi thưởng thức chương trình Nghệ thuật truyền thống Việt Nam thôi – Nhật xen vào.

_ Chiều mai tớ có buổi ký sách cho các Fan rồi. Cậu… - Yên ngập ngừng.

_ Tớ có thể đi một mình mà.

_ Không không. Phải có người dẫn cậu đi. Đường phố ở đây không đơn giản như cậu tưởng đâu. À hay là… anh Nhật, anh đưa Hạ đi đi - Yên nhăn răng cười nháy mắt với Nhật.

_ Thôi được rồi. Anh sẽ đưa Hạ đi. Em yên tâm – Nhật thở dài.

_ Thế nhé! Thôi muộn rồi, anh đưa Hạ về đi. Em phải chạy sang chỗ bạn đã.

Yên cứ thế thong thả quay gót ra xe rồi tạm biệt Hạ và Nhật mà lên xe chạy đi, bỏ lại cô gái nhỏ với chàng trai trẻ tuổi ngượng ngùng chưa chịu rời ghế.

_ Em có muốn về bây giờ không? Hay muốn đi bộ ra cầu Quay?

_ Tùy anh thôi – Hạ buông một câu dửng dưng với đôi mắt vẫn nhìn đâu đó xa xăm.

_ Vậy để anh đưa em về lại khách sạn – giọng Nhật buồn buồn nhưng nhanh chóng chuyển sang một nụ cười rồi anh đứng dậy – đi nào!

Hạ đứng lên đi cạnh anh về lại khách sạn. 

Trái tim nhỏ, vẫn hằn những vết nhọc nhằn, vẫn dửng dưng một cách vô tình với mọi thứ. Nhưng đâu đó, người ta thấy sự mềm yếu vẫn bao quanh cô gái nhỏ, để bất cứ một chàng trai tinh tế nào cũng muốn làm bờ vai để cho cô tựa vào.



3. Nắng có gắt thì gió vẫn thổi đến mát lành

Hạ cắn răng, leo lên những bậc thang cuối cùng của Ngũ Hành Sơn. Đứng ở độ cao trung bình của Ngũ Hành Sơn có thể trông thấy 4 ngọn núi còn lại một cách trọn vẹn, hưởng trọn những cơn Gió mát lành. Cô đưa mắt nhìn về xa, lắng nghe Nhật giới thiệu về tên của các ngọn núi. Giọng anh trầm, không quá khó nghe, nhưng vẫn nguyên vẹn cái đặc trưng của người miền Trung. Mắt anh sâu và to, tóc anh có màu nâu của hạt dẻ. Anh thường mặc quần lửng, áo thun, đội nón kết, trên nón lúc nào cũng thấy cài chiếc kính đen. Không biết từ lúc nào, cô bắt đầu nhìn anh nhiều hơn, lắng nghe chăm chú hơn giọng anh. Để rồi có những lúc, bỗng nhiên cô thấy những vết thương hóa lành, và những nỗi đau thôi âm ỉ.

_ Có chuyện gì với em à? – Nhật chau mày lo ngại nhìn Hạ khi trông thấy cô cứ nắn chân và rên khe khẽ.

_ À… chỉ là… hình như chân em bị trặc rồi – Hạ ngượng nghịu – chắc không sao đâu.

Nhật nhìn Hạ đăm đăm, còn cô thì tránh ánh mắt anh. Rồi không nói lời nào, anh nhẹ nhàng tháo chiếc giày của cô ra, từ từ nắn cổ chân của cô.

_ Nếu em cứ ngồi đây và chờ cho hết đau thì em phải đi bộ về đấy – Nhật mở lời trước sự ngỡ ngàng của Hạ, không quan tâm đôi gò má của cô đang đỏ ửng lên.

Chỉ vài phút sau, Nhật đã đứng dậy, và mỉm cười nhìn Hạ.

_ Xong rồi đấy. Em đứng lên đi thử đi, xem có đi được chưa?

Hạ nhẹ nhàng đứng dậy, chân đã không còn đau, hơn hết, thay vào đó còn là sự thoải mái đến ngạc nhiên.

_ Được rồi. Cảm ơn anh… - Hạ mỉm cười nhìn Nhật.

[…]

Khi đồng hồ điểm đúng 3 giờ, tiếng chuông cửa phòng khách sạn của Hạ vang lên. Là Nhật với chiếc áo sơ mi kẻ ca rô, quần dài đen, không đội nón cũng chẳng kính đen. Khác với hình ảnh cô thường thấy, làm cô phải ngẩn ra một lúc trước khi kịp nhận ra rằng, Nhật đang đến đón cô, một cô gái trong một bộ tóc xù.

_ Em không cần phải làm thế đâu cô bé! – Nhật phì cười trước hành động đóng sầm cửa lại của Hạ, sau đó là sự xuất hiện của cô trong một bộ đồ và mái tóc hoàn chỉnh hơn phía sau cánh cửa.

_ Em chẳng biết anh đang nói gì, chàng hướng dẫn viên tóc nâu.

_ Em hiểu đấy chứ. Mà tên anh có phải là tóc nâu tóc đen gì đâu nhỉ? 

_ Anh tên Nhật. Nhưng em thích gọi thế đấy. Vì tóc anh chẳng giống ai cả, tóc nâu một cách bất bình thường.

Hạ cứ nói suốt về sự bất bình thường của Nhật. Cho đến khi cô nhận ra sự im lặng cũng rất bất-bình-thường từ Nhật thì cô mới ngoảnh lại. 

Nhật vẫn đi theo cô ở đằng sau. Nhưng mắt anh bỗng trở nên buồn và sâu kỳ lạ. Như cách người ta kể về Phong với cô, để không biết rằng trong trái tim cô, những lời nói ấy như những sợi chỉ vô hình, không biết từ lúc nào cứ siết chặt siết chặt lấy trái tim cô. Đau nhói. 

Khi cả 2 rảo bước gần đến cầu Quay thì Nhật mới mở lời.

_ Cha anh người Đà Nẵng, mẹ người nước ngoài, cả 2 gặp nhau ở Đà Nẵng rồi sinh anh ra ở đây. Vậy nên tóc anh mới có màu nâu bất-bình-thường như em nói. 

_ Em không có ý gì cả, em chỉ đùa thôi. Em xin lỗi.

_ Không có gì đâu. Anh biết em đùa – Nhật nở nụ cười nhưng là một nụ cười buồn.

_ Thế bây giờ bố mẹ anh thế nào ạ?

_ Trước khi cha anh gặp mẹ anh thì đã có gia đình rồi. Mẹ anh chỉ là người đến sau, nhưng rất yêu cha. Bà không cần danh phận, chỉ muốn sinh cho ông một đứa con vì vợ ông không thể có con. Khi anh tròn 5 tuổi, mẹ anh đã qua đời trong một vụ tai nạn xe hơi bà đi cùng cha anh, nhưng cha anh không sao, vì mẹ anh đã đỡ cho cha… Bây giờ cha anh đang sinh sống ở Sài Gòn, anh vẫn thường đến thăm.

_ Em không biết… Em xin lỗi… - Hạ sụt sịt mũi như muốn khóc khi nghe Nhật kể về bố mẹ anh.

_ Anh không khóc mà em khóc à? – Nhật cười mỉm nhìn Hạ trêu cô.

_ Em… em… khóc gì mà khóc! Anh tưởng em mít ướt lắm hả? – Hạ lúng túng.

_ Ừ, không mít ướt, quá mít ướt thôi. Haha.

_ Gì chứ! – Hạ chu mỏ.

Nhật chạy đi với nụ cười trên môi, để Hạ đuổi theo sau luôn miệng mắng anh. Gió luồn qua mái tóc ngắn buông xõa của cô. Suốt 1 năm trôi qua, có lẽ bây giờ mới là lúc cô có thể mỉm cười thoải mái nhất. Chẳng phải vì một người con trai cô đã luôn yêu thương, cũng chẳng phải vì một ai đó quen thuộc luôn bên cạnh cô. Đơn giản chỉ là vì một chàng trai cô mới gặp 1 ngày rưỡi. Đơn giản như thế, mà cô bỗng thấy mình chẳng phải là Hạ, mà là bé-Hạ - cách mọi người luôn gọi cô khi cô còn là một đứa trẻ mít ướt.

_ Oái – Tiếng Hạ vang lên bất chợt khi cô đang đuổi theo Nhật.

Nhật vội quay lại chạy đến chỗ cô. Ánh mắt đầy lo lắng.

_ Có chuyện gì thế? 

_ Giày em bị đứt rồi.

Nhật im lặng nhìn Hạ một lúc rồi chạy đi, không quên bảo cô chờ anh một chút. Hạ mắt tròn xoe nhìn theo bóng anh không hiểu. Và chỉ một lát sau Nhật đã trở lại, trên tay là một hộp giấy. Anh nhẹ nhàng ngồi xuống, mở ra, và lấy từ trong hộp giấy ra một đôi giầy màu xanh đậm, hoàn toàn hợp với chiếc váy cô đang mặc. Rồi chẳng nói chẳng rằng, anh dịu dàng mang cho cô đôi giầy, lại vẫn hoàn toàn trùng với cỡ chân của cô.

_ Không miễn phí đâu đấy nhé! Phải trả tiền giầy và cả tiền công chạy đi mua giầy nữa đấy – Nhật cười trêu Hạ nhưng thấy cô vẫn ngạc nhiên không nói được lời nào anh đành nghiêm túc - Đừng hiểu lầm nhé! Anh không ki bo đến rứa đâu. 

Hạ vẫn tròn xoe mắt nhìn anh không nói lời nào.

_ Chết thật! Anh quên mất, em không hiểu “rứa” là gì. Anh không ki bo đến thế đâu. Vậy nên em cứ yên tâm là anh không đòi tiền em cho đến ngày về.

_ À, ra thế. Em hiểu rồi… Cám… ơn anh… - Hạ ngượng ngùng.

Nhật thở phào, rồi cười tít mắt. Cùng Hạ tiếp tục dạo phố qua bên kia cầu Quay.

Trở về khách sạn, Hạ mỉm cười nhắn tin cho Yên: “Nắng Đà Nẵng gắt thật cậu à. Nhưng mà tớ không sợ, vì đã có một chàng trai là con của thần Gió bị rớt xuống trần gian cạnh bên rồi” .

4. Phố cổ Hội An, dấu chấm lặng giữa cuộc đời xô bồ vội vã

Hội An chào đón Hạ với cái Nắng gần 40 độ. Nhưng cô không thấy mệt, chẳng phải vì cô đã chuẩn bị đâu đó mũ áo để chống Nắng, chỉ đơn giản là cô Yêu Hội An, Yêu từ lần đầu đọc những bài viết về Hội An do rất nhiều người ở các miền khác nhau viết khi lần đầu tiên đặt chân đến. Có thể trong ngôn từ nó đẹp hơn, cổ kính hơn ngoài thực tế. Nhưng khi đã thực sự trông thấy nó thì mới nhận ra, có chăng Hội An chỉ đẹp hơn, xấu hơn, cổ kính hơn trong những con mắt khác nhau. Còn về riêng nó thì lúc nào cũng khoác lên mình một tấm áo dịu dàng, hiền hòa. 

Hội An ngày hôm nay đã phát triển hơn, tấp nập hơn bởi những khách du lịch khắp nơi đổ về. Nhưng đâu đó vẫn là những nét cổ kính từ các căn nhà được xây bằng gỗ, trang trí phía trước nhà đậm chất cổ xưa, cho đến những con người sinh sống ở nơi đó. Nó giống như một xã hội khác, tách biệt khỏi cái xã hội mà chúng ta vẫn thường thấy. Ở nơi đó sẽ chỉ có những chiếc xe đạp, những chiếc xe máy chạy với tốc độ vừa phải rồi sẽ chỉ là những nụ cười hiền lành, niềm nở chào đón khách mua hàng. Không xô bồ, không tấp nập, cũng chẳng toan tính, lừa lọc. 

Nơi đầu tiên Hạ được đặt chân đến ở Hội An là nhà cổ Phùng Hưng hàng trăm năm tuổi. Căn nhà được xây với lối kiến trúc hoàn toàn đậm chất cổ xưa với 3 trường phái kiến trúc: Việt Nam, Nhật Bản và Trung Quốc. Hệ thống ban công và cửa chớp là của người Trung Hoa, mái nhà ở gian giữa có bốn hướng gọi là mái “tứ hải” là kiến trúc của Nhật. Còn lại là hệ thống sườn gỗ, hệ thống xà ngang, xà dọc, mái truyền thống hai hướng ở gian trước và gian sau là kiến trúc Việt Nam. Có 80 cột gỗ mặc dù không được chạm trổ cầu kì, tinh xảo nhưng được làm bằng chất liệu tốt là gỗ lim.

Sau đó là chùa Cầu, rồi Hội quán Phúc Kiến, Bảo tàng văn hóa Sa Huỳnh… Ngoài ra cô còn được thưởng thức rất nhiều món ăn đặc sản ngon, như Cao lầu, bánh vạc, bánh căng… Chỉ là những món bánh đơn giản, vẻ ngoài không cầu kỳ, nhưng ăn vào mùi vị rất ngon, và giá tiền lại phải chăng so với cái giá của các nơi du lịch khác. 

[…]

_ Hửm? Xin lỗi ai đầu dây thế ạ?

_ …

_ Xin lỗi?

_ Là em đây… Hạ – giọng Hạ nhỏ thật nhỏ vang lên bên đầu dây bên kia.

_ À Hạ đấy à. Có chuyện gì thế em?

_ Em… chỉ là… muốn… À không, một tí nữa anh có bận không? Có thể dẫn em đi dạo Hội An không? Em cần mua một vài thứ, nhưng không biết ở đâu mới có bán…

_ À anh… xin lỗi… anh có chuyện bận rồi. Nhưng mà em có thể gọi điện hỏi anh nếu em đi lạc, hoặc…

_ Không sao đâu. Em có thể tự đi một mình mà. Làm phiền anh quá rồi – Hạ xen vào khi Nhật vẫn còn chưa nói hết câu, và vội vã cúp máy.

Cô nhẹ nhàng mỉm cười nhìn chiếc điện thoại dần dần chuyển sang màu đen. Một nụ cười trống rỗng và buồn đến kỳ lạ. Rồi cô với tay lấy chiếc áo khoác mỏng và túi đẩy cửa phòng khách sạn đi về phía Phố cổ.

Vừa đi Hạ vừa cố gắng nhớ đường, mặc dù đầu cô bắt đầu có triệu chứng đau nhức. Nhưng rồi chân cô dần dần cứ bước đi theo cảm tính, không suy nghĩ, cũng chẳng tiếp tục nhớ những đường mình đã đi nữa. Cứ thế, những con đường đầy xe cộ, rồi những ngõ nhỏ, hẻm nhỏ đều được cô khám phá. Có lẽ vì thế mà cô bỗng thấy chân mình khỏe hơn, đầu mình nhẹ hơn, thấy những điều rất bé thôi, rất đơn giản thôi, mà đẹp đến ngỡ ngàng. Như cảnh các cụ già ngồi tụ lại một góc nhỏ trước Hội quán Phúc Kiến để chơi cờ vây, cờ tướng, hay chỉ đơn giản là trò chuyện với nhau những vụn vặt đời thường. Hay như cảnh những đứa trẻ xóm nhỏ, nước da ngăm ngăm đen, quần áo thì đã bạc màu, mà nụ cười trên môi lúc nào cũng rực rỡ như ánh Nắng Mặt Trời nơi đây, chơi cò chẹp, bắn bi, nhảy dây... Để rồi đâu đó, cô thấy cái mảnh đất Sài Gòn Nắng Gió nuôi cô lớn lên thật tầm thường so với Phố cổ nhỏ bé này.

Hạ mỉm cười hát vu vơ vài câu trong những bài hát mà đã xuất hiện trong đầu cô từ cái thời bé tí tẹo với bọn trẻ ở các con hẻm nhỏ. Cho đến khi nụ cười trên môi cô bỗng nhiên tắt hẳn, mà thay vào đó là sự ngỡ ngàng trong đôi mắt cô. 

Phía trước, cách cô một khoảng, là một quán ăn nhỏ. Và bên trong là dáng người cao to quen thuộc đó, là Nhật. Nhưng bên cạnh anh còn có 3 cô gái khác nữa, là 3 cô gái với lối ăn mặc quần ngắn cổ áo khoét sâu, cũng trong đoàn cùng đi với cô. Trên môi họ là những nụ cười rất rạng rỡ, kể cả Nhật. Hạ cắn môi đến rớm máu, chân đứng không vững. Cho đến khi Nhật vô tình trông thấy, và gọi tên cô thì cô bỏ chạy. 

Hạ cứ thế chạy đi, mặc kệ chân cô đã va phải thứ gì đó làm nó đau thật đau, và cả đầu cô cũng ngày càng đau nhức hơn. Rồi cô chợt nhận ra, sự dịu dàng và lòng tốt của Nhật đối với cô thật ra cũng chỉ là của một người hướng dẫn viên du lịch đối với các khách trong đoàn mà thôi...

Trở về khách sạn, cô nhốt mình trong phòng đến tối. Chẳng ăn tối cùng với đoàn, cũng chẳng chịu mở đèn phòng. Mặc cho điện thoại cứ nháy sáng bởi các cuộc gọi từ Nhật, rồi từ Yên. Ngay cả khi Nhật đến tìm cô, đứng ngoài cửa nhấn chuông rất lâu, cô cũng không mở cửa. Cô im lặng ngồi một góc trong phòng, mắt trống rỗng. Không có giọt nước mắt nào chảy ra từ khóe mắt cô. Một cô gái nhỏ như cô, rất vụng về trong việc thể hiện tình cảm, nhưng trái tim lúc nào cũng chân thành yêu thương, để rồi chỉ nhận được những đắng cay, toan tính. Thì có lẽ bây giờ, dường như đã cạn cảm giác để cô nhận biết được rằng mình đang đau, và cần - được - khóc.

5. Huế, nước mắt của cô gái nhỏ

Hạ uể oải với tay tắt tiếng chuông báo thức từ điện thoại. Đầu cô vẫn còn đau nhức âm ỉ, chân thì có cảm giác buốt rát. Cô tua đi tua lại hình ảnh ngày hôm qua rồi bật cười, tự nhủ mọi thứ chưa từng bắt đầu thì sẽ chẳng có kết thúc, rồi mọi thứ ở đâu sẽ trở về đúng nơi đó mà thôi. Nhưng thật ra con tim cô có đi theo cái suy nghĩ phủi - bỏ đó hay không, thì chỉ có cô mới có thể biết được.

_ Em có sao không Hạ? Nghe nói chiều qua em đi tìm tiệm thuốc đúng không? Bị cảm à? Trông sắc mặt em tệ quá! – Vũ, hướng dẫn viên đến từ Sài Gòn của đoàn Hạ chạy đến quan tâm ngay khi cô đến gần xe.

_ Hả… À em không sao… - Hạ cố nở nụ cười gượng gạo và lạnh lùng quay lưng đi.

Nhật đứng gần đó đăm đăm nhìn cả 2. Và đâu đó người ta thấy trong đôi mắt sâu hút kia của anh, ánh lên sự đau khổ, như khi bạn muốn chạm vào một cái gì đó nhưng lại không thể vậy.

_ Chúng ta sẽ mất 3 tiếng để đến Huế, nhưng trước đó cả nhà mình sẽ được nghỉ tại siêu thị đặc sản miền Trung…

Tiếng Nhật vang lên rất trầm ấm trong míc rô rồi nhẹ tan dần bên tai Hạ. Má cô ửng đỏ, đầu cô choáng váng, toàn thân cô run nhẹ lên vì những cơn Gió lạnh từ cơn Mưa đang rơi rả rích ngoài kia. Trông cô như một chú chim nhỏ yếu ớt, vụng về giữa cái chốn khắc nghiệt này.

Cho đến khi chiếc xe dừng lên bên đường, đối diện là siêu thị đặc sản miền Trung như Nhật đã nhắc đến, người ta thấy có một chàng trai từ xe vội vã chạy đi. Rồi cũng vẫn chàng trai đó, quay trở lại với một túi thuốc nhỏ cầm trên tay. Anh nhẹ nhàng đến ngồi cạnh Hạ, lay cô dậy và đưa thuốc với nước cho cô uống. Rồi anh lấy áo khoác của mình đắp cho cô, vén phần mái tóc lên và hôn lên đó một nụ hôn ấm áp.

Trong cơn mê man, Hạ không đủ sức để nhìn thấy rõ gương mặt đó là ai. Cô chỉ biết rằng khi ở cạnh anh, cô có cảm thấy an toàn tuyệt đối, và hơn hết là cái cảm giác được chở che, bao bọc mà cô đã đánh mất từ rất lâu. Và cô đã thiếp đi, rất nhẹ nhàng.

Hạ cứ thế chìm trong một giấc ngủ say, một giấc ngủ không có chia ly, không có nước mắt như cái thực tại cô phải đối diện. Khi chiếc xe dừng lại tại lăng Khải Định thì cũng là lúc nắng xứ Huế bắt đầu lên cao, Hạ loay hoay xuống xe với mọi người, mang trong lòng một sự háo hức chờ đợi muốn xem lăng tẩm của các ông vua thời xưa như thế nào. Nhưng khi mới chỉ bước được vài bậc trong hàng trăm bậc tất cả, thì vết thương hôm qua ở chân cô bắt đầu buốt rát. Thế là rồi cô đành quay trở lại, đứng thu mình bên cạnh gốc cây, mắt nhìn ra khoảng trời xanh biếc ngoài kia.

_ Người đang bị ốm không nên mặc phong phanh như thế - giọng nói trầm ấm của một chàng trai vang lên sau lưng Hạ, khoác cho cô chiếc áo mà khi sáng đã đắp cho cô ngủ.

Hạ chẳng quay lại, cũng chẳng ngạc nhiên. Giọng nói ấy đủ để cô biết chàng trai ấy là ai. Cô im lặng một lúc rồi dịu dàng mỉm cười.

_ Chỉ còn một ngày hơn thôi…

_ Là em sẽ về lại Sài Gòn?

_ Và sẽ chẳng gặp lại anh – cô quay sang nhìn Nhật, nghiêng đầu – Chưa bao giờ em thấy anh đẹp trai thế này đấy!

Bất ngờ bởi câu nói của cô, má Nhật ửng đỏ, anh lúng túng không nói được lời nào.

_ Ha ha. Em đùa đó mà. 

Cả 2 cứ thế tiếp tục những câu chuyện vô thưởng vô phạt, kèm theo nụ cười trên môi Hạ và sự ngạc nhiên ánh lên trong đôi mắt Nhật. Anh ngạc nhiên khi trông thấy một Hạ hoàn toàn khác lần đầu anh gặp, chẳng còn sầu ưu vương trên đôi mắt cô nữa, cũng không có những lạnh lùng dửng dưng ở hành động của cô nữa. Chỉ có một Hạ trong veo như những giọt nước mưa đọng trên ô cửa kính, và đẹp rạng ngời như một đóa hoa mới chớm nở. 

Anh không biết điều gì đã làm thay đổi cô, cũng không biết lý do vì sao cô lại nói chuyện một cách vui vẻ với anh, trong khi chỉ mới ngày hôm qua thôi, cô còn tự nhốt mình trong phòng, không tiếp bất kì ai. Nhưng tồn tại rất nhiều những điều rất đơn giản, như khi bạn tỉnh dậy sau một trận ốm dài, mọi kí ức đau buồn bỗng chẳng còn lặp đi lặp lại trong đầu bạn như trước nữa. Và vì thế, bạn sẽ rạng ngời hơn khi bạn thấy cuộc đời thật-đẹp. 

[…]

Tiếng điện thoại của Nhật vang lên khi anh vừa mệt nhoài thả người xuống chiếc giường êm ái trong khách sạn. Cơn mưa rào lại tiếp tục rơi, giăng kín lối sông Hương thơ mộng.

_ Yên đấy à? Có chuyện gì thế?

Bên đầu dây là tiếng thở dốc đầy lo lắng.

_ Hạ đâu rồi anh? Cậu ấy có ở cạnh anh không?

_ Cô ấy về phòng của mình rồi. Em kiếm cô ấy làm gì?

_ Vậy là… anh chưa biết gì sao?

_ Chuyện gì? Hạ vẫn bình thường mà. Anh đã nói chuyện lại với cô ấy rồi. Cô ấy cũng rất vui vẻ, có lẽ…

_ Chẳng lẽ anh không nhận ra sự bất thường đó sao? – Yên xen vào – Phong, người yêu cũ của Hạ… đã gọi điện cho cậu ấy nói muốn quay lại. 

_ Vậy cô ấy đã nói sao? 

_ Hạ bảo là muốn có thời gian để suy nghĩ. Nhật, anh biết đó, cậu ấy vẫn còn yêu Phong, nhưng cậu ấy chắc chắn không thể tha thứ cho sự lừa dối của anh ta. Chắc bây giờ cậu ấy đang rất đau khổ… Em đã gọi điện nhưng cậu ấy không nghe máy. Anh chạy sang phòng cậu ấy gọi cậu ấy thử đi. Em sợ…

Nhật kết thúc cuộc gọi không một lời. Anh vội vàng chạy đến phòng của Hạ, liên tục nhấn chuông. Nhưng cửa vẫn im lìm. Nhật cắn môi, chạy ngay xuống phòng tiếp tân để hỏi. Rồi anh lao ra cơn mưa với độc một chiếc áo sơ mi mỏng khi nghe quầy tiếp tân nói Hạ đã ra ngoài. 

Cho đến khi người anh đã run lên vì lạnh, thì anh trông thấy Hạ cầm ô chuẩn bị bước vào một quán Coffee ven đường. Và không dành một giây để nghĩ suy, anh chạy đến bên cô. Ôm cô thật chặt. 

Hạ sững người, buông chiếc ô đang cầm trên tay xuống. 

_ Nhật?

_ …

Nhật im lặng rất lâu. Và cứ thế ôm chặt Hạ, như thể khi anh buông tay ra, cô sẽ tan biến theo cát bụi ngoài kia vậy. Hạ không hiểu, nhưng khi nhận ra cả người Nhật rất lạnh, cô không đành lòng buông tay anh ra. Cô cũng ôm lại anh, rất chặt.

_ Anh đã sợ… khi nghe Yên nói về chuyện của em. Và anh đã hoang mang kiếm tìm em… Thật may là em vẫn ổn… - Nhật lên tiếng với giọng nghẹn ngào.

Hạ không thể nói được lời nào, hay cô muốn nói, nhưng lưỡi vẫn không hoạt động. Rồi cô khóc, khóc rất lớn giữa cơn mưa rào rơi ngày càng nặng hạt. Người ta cứ nghĩ nước mắt mưa của người con gái nhỏ đó là vì cô vẫn còn chênh vênh giữa 2 niềm thương nhớ với người con trai tên Phong. Nhưng thật ra, nước mắt của cô rơi là vì hạnh phúc, niềm hạnh phúc trong nước mắt. 

6. Ngày trở về, người ở lại và người ra đi

Hạ im lặng suốt quãng đường xe chạy từ Huế về Đà Nẵng rồi ra sân bay. Cô suy nghĩ về lời nói muốn quay lại của Phong, và về việc cô từ chối anh. Có thể ai đó sẽ nghĩ lý do là vì cô không thể tha thứ cho lỗi lầm mà Phong gây ra. Thế nhưng thật ra, cô đã tha thứ cho Phong từ rất lâu rồi. Chỉ là cô yêu Phong quá nhiều, yêu đủ nhiều để nhận ra tình yêu sinh ra không phải là để cho bản thân mình đau khổ. Vậy nên khi tình yêu đó chỉ làm mình đau khổ, thì cách tốt nhất là buông bỏ, và rẽ sang một lối khác.

Rồi Hạ mỉm cười khi nhớ về chuyến đi về miền Trung lần này. Có thể cô vẫn còn chưa đi được hết những điểm trong lịch trình của đoàn vì một vài lý do, như lăng Tự Đức, lăng Khải Định… hay như phố cổ Hội An, cô vẫn chưa được khám phá hết sâu bên trong. Cô vẫn chưa được đi xích lô ngắm phố Đà Nẵng, hay ăn một cốc chè Cung đình Huế với 24 món. Nhưng thay vào đó, cô đã ngắm nhìn Đà Nẵng theo một cách khác, không phải là cách của những người du lịch đến đây. Rồi cô đã “cảm” được mưa Huế một cách trọn vẹn bằng cách cô chưa từng làm. Hay như cô đã biết phân biệt được giọng nói và tính cách riêng biệt giữa người Đà Nẵng, Quảng Nam và Huế. 

Có những việc, cần phải khuyết chỗ này, tròn chỗ kia thì có lẽ mới đủ sức để cho con người ta muốn làm lại một lần nữa, để nó tròn hơn. Như nơi đây, vẫn để cô muốn quay lại, một lần nữa, vì rất nhiều điều vẫn-còn-khuyết. Hay, cũng có thể là vì… Nghĩ đến đây, Hạ ngoảnh đầu lại, nhìn về phía ghế cuối xe. Có một chàng trai đang ngủ say ở đó, trông rất trẻ thơ. Rồi Hạ đem túi thuốc nhỏ cùng chiếc áo mà hôm qua chàng trai đó đã đem cho cô, nhẹ nhàng đi xuống ngồi cạnh anh, đặt túi thuốc vào tay anh, và khoác cho anh chiếc áo ấm. 

_ Xin lỗi anh… Vì em mà anh mới bị ốm thế này… - Hạ mở lời, giọng rất nhỏ, cố gắng không làm anh thức giấc.

[…]

Hạ loay hoay giữa những bước chân không dứt khoát. Cửa an ninh đang ở phía trước, Yên và Nhật lại đang ở phía sau. Cô phải đi, đi về phía trước, như cách bất cứ ai cũng phải làm. Nhưng cô hoang mang. Cô sợ cái chốn xô bồ và những toan tính đời thường ngoài kia. Cô chỉ muốn ở lại nơi đây, ôm trọn những dịu dàng và ấm áp vào lòng, như khi cô ôm Yên, như khi cô ôm Nhật, siết chặt. Nhưng bữa tiệc nào rồi cũng sẽ tàn, bất cứ ai rồi cũng sẽ trở về nơi thuộc về họ. Cô phải đi, đi về phía trước, trở lại mảnh đất miền Nam Nắng Gió đã sinh ra cô, đã nuôi cô lớn lên và đã xoa dịu cô biết bao hờn tủi bởi những kỉ niệm, những người đồng nghiệp, người bạn luôn cạnh bên cô. Nơi đây, không phải là nơi thuộc về cô.

Hạ cố nở nụ cười với Yên và Nhật trước khi quay gót đến cửa an ninh. Nhưng khi cô bước được vài bước về phía trước thì một bàn tay vững chãi nắm lấy tay cô. Và ôm cô vào lòng.

_ Em… sẽ trở lại đây lần nữa, chứ? – Nhật thì thầm rồi hôn nhẹ lên mái tóc cô.

Giọng nói trầm ấm, nụ hôn dịu dàng, và cái mùi hương quen thuộc của Nhật làm cô bật khóc. Cô không biết phải trả lời anh thế nào, cũng chẳng biết phải nói điều gì để anh an lòng. Vì tương lai, cả cô và anh đều không biết được. Như bộ film “Before sunshine, Before sunset”, dẫu có gặp lại nhau, nhưng sẽ có thể đi đến đâu?

Cô chỉ biết Nhật đã chiếm trọn một phần trong trái tim nhỏ bé của cô. Và mùa Hạ năm nay, đã trở thành một kỉ niệm mà có lẽ đến suốt cuộc đời này, cô cũng không quên được.

No comments: