Ngày bé, cả nhà ai cũng sẵn sàng cúi xuống đóng giả… ngựa, cho con bé nghịch ngợm là tớ leo lên lưng. Tớ nhớ, ông đã “chở” tớ đi quanh giườn...
Ngày bé, cả nhà ai cũng sẵn sàng cúi xuống đóng giả… ngựa, cho con bé nghịch ngợm là tớ leo lên lưng. Tớ nhớ, ông đã “chở” tớ đi quanh giường như thế không biết bao nhiêu vòng. Ông bảo, nghe tiếng cười khanh khách của tớ, ông không bao giờ biết mệt mỏi, lưng ông cũng chẳng khi nào biết đau nữa…
Lớn lên một tẹo, tớ mập ơi là mập, nên rất… nặng. Và ông thì yếu hơn, nên chẳng thể đóng giả ngựa cho tớ “nhông nhông” được nữa. Thế là tớ… dỗi, cứ khóc thét lên suốt ngày, chẳng chịu ăn cơm. Và bố, sau một ngày đi làm mệt mỏi, về đến nhà lại luôn bị tớ “mè nheo”. Bố thay ông “vác” tớ trên vai, “chở” tớ đi khắp nhà. Hôm nào tớ cũng thấy bố toát cả mồ hôi.
Trên lưng bố, bình yên và ấm áp...
Ngồi trên lưng ông, trên lưng bố, tớ luôn có cảm giác an toàn và hạnh phúc. Giống như mình được yêu thương, được cưng chiều, được bảo vệ và chở che.
Có lẽ cũng vì thế, mà lúc nào tớ cũng thích được… cõng. Nhưng cả nhà ai cũng trêu, tớ lớn lắm rồi, “lêu nghêu” lắm rồi, chẳng ai có đủ sức để mà cõng tớ nữa. Và thế là tớ đành “bắt nạt”… anh trai. Hai anh em thường cùng nhau đi bộ buổi sáng, thi thoảng tớ lại… bất ngờ leo lên lưng anh, và anh dù la oai oái nhưng cũng chẳng thể đẩy tớ xuống được. Vậy là vừa đi vừa “than trời than đất”, vừa “úm” tớ là: “Sau này… ế người yêu nhé. Ai bảo có cái sở thích… kì dị thế này hả”. Tớ trêu: “Được cõng em là một niềm hạnh phúc đấy chứ”. Anh lè lưỡi: “Trời ơi, nặng quá cô ơi, không thích đâu. Đừng bắt tên con trai nào cõng em nhé, nó sẽ… chạy dài cho mà xem, anh nói thật đấy”. Tớ… buồn mất một giây. Thì từ trước đến giờ, vẫn cứ tưởng tượng rằng, tớ sẽ iu một người sẵn sàng cõng tớ dưới trời mưa mà lị…
Giờ thể dục, tớ bị ngã. Kết quả là chân tớ sưng vù, rớm máu. Cậu xốc tớ lên vai, cõng tớ chạy như bay sang phòng y tế. Lúc ấy dù đang mải… khóc, nhưng tớ vẫn không quên rằng, tớ - lần đầu tiên - được cậu cõng trên lưng đấy. Thế nhưng… nhớ đến lời anh Hai, tớ… lo lắm cơ. Tớ nặng lắm, và cậu sẽ “ghét” tớ thật à?
Tan học, cậu xuống chỗ tớ, mỉm cười: “Để tớ đưa cậu về”. Và cậu lại… cõng tớ lần nữa. Tớ xấu hổ, chẳng dám bám vào vai cậu. Cậu nhắc: “Coi chừng ngã kìa”, nhưng tay tớ đang… cứng đờ ra mất rồi. Hình như là nó… run cậu ạ.
Cõng tớ trên vai, cậu cứ lặng lẽ đi như thế. Chẳng nói với tớ câu nào cả. Tớ buồn ơi là buồn, suy nghĩ lung tung. Chắc là cậu đang than thở vì tớ… nặng, chắc là cậu đang chê tớ là “cái đồ rắc rối”, tự dưng lại sưng chân lên thế này. Và chắc là cậu sắp trở nên ghét tớ mất rồi…
Và trên lưng cậu, cảm giác lạ lắm cơ...
Tớ “đánh liều” hỏi cậu một câu: “Cậu mệt lắm phải không, chắc là tớ nặng lắm”. Cậu vẫn im re thêm một lúc, không trả lời câu hỏi của tớ. Rồi bất chợt, cậu quay mặt lại, nói thật nhẹ vào tai tớ…
Mưa, nhẹ nhàng và dịu dàng lắm… Tớ nghe tiếng cậu ngọt lịm hòa với những hạt mưa lất phất: “Là vì tớ xấu hổ đấy, lần đầu tiên được cõng người khác trên lưng, thật là… thích, hì hì”.
Tớ đã tìm được một “chàng hoàng tử” sẵn sàng cõng tớ trên lưng, đi dưới trời mưa mà không hề chê tớ… nặng.
Vẫn là cái cảm giác ấm áp, bình yên và an toàn như trên lưng bố, lưng ông, hay lưng anh trai của tớ.
Nhưng mà, còn có thêm một cảm giác nữa. Rất lạ. Vì trái tim của tớ đang lỗi nhịp ấy mà…
Và tớ sẽ chẳng nói ra cái cảm giác ấy đâu. Vì tớ… xí hổ lắm mà!
Lớn lên một tẹo, tớ mập ơi là mập, nên rất… nặng. Và ông thì yếu hơn, nên chẳng thể đóng giả ngựa cho tớ “nhông nhông” được nữa. Thế là tớ… dỗi, cứ khóc thét lên suốt ngày, chẳng chịu ăn cơm. Và bố, sau một ngày đi làm mệt mỏi, về đến nhà lại luôn bị tớ “mè nheo”. Bố thay ông “vác” tớ trên vai, “chở” tớ đi khắp nhà. Hôm nào tớ cũng thấy bố toát cả mồ hôi.
Trên lưng bố, bình yên và ấm áp...
Ngồi trên lưng ông, trên lưng bố, tớ luôn có cảm giác an toàn và hạnh phúc. Giống như mình được yêu thương, được cưng chiều, được bảo vệ và chở che.
Có lẽ cũng vì thế, mà lúc nào tớ cũng thích được… cõng. Nhưng cả nhà ai cũng trêu, tớ lớn lắm rồi, “lêu nghêu” lắm rồi, chẳng ai có đủ sức để mà cõng tớ nữa. Và thế là tớ đành “bắt nạt”… anh trai. Hai anh em thường cùng nhau đi bộ buổi sáng, thi thoảng tớ lại… bất ngờ leo lên lưng anh, và anh dù la oai oái nhưng cũng chẳng thể đẩy tớ xuống được. Vậy là vừa đi vừa “than trời than đất”, vừa “úm” tớ là: “Sau này… ế người yêu nhé. Ai bảo có cái sở thích… kì dị thế này hả”. Tớ trêu: “Được cõng em là một niềm hạnh phúc đấy chứ”. Anh lè lưỡi: “Trời ơi, nặng quá cô ơi, không thích đâu. Đừng bắt tên con trai nào cõng em nhé, nó sẽ… chạy dài cho mà xem, anh nói thật đấy”. Tớ… buồn mất một giây. Thì từ trước đến giờ, vẫn cứ tưởng tượng rằng, tớ sẽ iu một người sẵn sàng cõng tớ dưới trời mưa mà lị…
Tớ đã tìm được một “nàng hoàng tử” sẵn sàng cõng tớ trên lưng, đi dưới trời mưa mà không hề chê tớ… nặng. Vẫn là cái cảm giác ấm áp, bình yên và an toàn như trên lưng bố, lưng ông, hay lưng anh trai của tớ. Nhưng mà, còn có thêm một cảm giác nữa. Rất lạ. Vì trái tim của tớ đang lỗi nhịp ấy mà… Và tớ sẽ chẳng nói ra cái cảm giác ấy đâu. Vì tớ… xí hổ lắm mà! Bạn đã tìm được chàng Bạch Mã Hoàng Tử của mình chưa? Hj
Giờ thể dục, tớ bị ngã. Kết quả là chân tớ sưng vù, rớm máu. Cậu xốc tớ lên vai, cõng tớ chạy như bay sang phòng y tế. Lúc ấy dù đang mải… khóc, nhưng tớ vẫn không quên rằng, tớ - lần đầu tiên - được cậu cõng trên lưng đấy. Thế nhưng… nhớ đến lời anh Hai, tớ… lo lắm cơ. Tớ nặng lắm, và cậu sẽ “ghét” tớ thật à?
Tan học, cậu xuống chỗ tớ, mỉm cười: “Để tớ đưa cậu về”. Và cậu lại… cõng tớ lần nữa. Tớ xấu hổ, chẳng dám bám vào vai cậu. Cậu nhắc: “Coi chừng ngã kìa”, nhưng tay tớ đang… cứng đờ ra mất rồi. Hình như là nó… run cậu ạ.
Cõng tớ trên vai, cậu cứ lặng lẽ đi như thế. Chẳng nói với tớ câu nào cả. Tớ buồn ơi là buồn, suy nghĩ lung tung. Chắc là cậu đang than thở vì tớ… nặng, chắc là cậu đang chê tớ là “cái đồ rắc rối”, tự dưng lại sưng chân lên thế này. Và chắc là cậu sắp trở nên ghét tớ mất rồi…
Và trên lưng cậu, cảm giác lạ lắm cơ...
Tớ “đánh liều” hỏi cậu một câu: “Cậu mệt lắm phải không, chắc là tớ nặng lắm”. Cậu vẫn im re thêm một lúc, không trả lời câu hỏi của tớ. Rồi bất chợt, cậu quay mặt lại, nói thật nhẹ vào tai tớ…
Mưa, nhẹ nhàng và dịu dàng lắm… Tớ nghe tiếng cậu ngọt lịm hòa với những hạt mưa lất phất: “Là vì tớ xấu hổ đấy, lần đầu tiên được cõng người khác trên lưng, thật là… thích, hì hì”.
Tớ đã tìm được một “chàng hoàng tử” sẵn sàng cõng tớ trên lưng, đi dưới trời mưa mà không hề chê tớ… nặng.
Vẫn là cái cảm giác ấm áp, bình yên và an toàn như trên lưng bố, lưng ông, hay lưng anh trai của tớ.
Nhưng mà, còn có thêm một cảm giác nữa. Rất lạ. Vì trái tim của tớ đang lỗi nhịp ấy mà…
Và tớ sẽ chẳng nói ra cái cảm giác ấy đâu. Vì tớ… xí hổ lắm mà!
No comments:
Post a Comment